Phận đời sau bão dữ: Nhà sập rồi ngày mai biết đi về đâu?
Bão dứt, chị lao vào giữa nơi từng là căn nhà, mảnh ngói vỡ cắt bàn chân toé máu. Chị gào thét lao vào ôm chồng đang đứng bất động dưới mưa nhìn ngôi nhà đổ nát. Nhà sập rồi, anh chị đi về đâu?
Sau bão, những cơn mưa lại đổ trắng trời. Mưa xối thẳng vào những căn nhà không mái. Mưa như xát thêm muối vào vết thương do cuồng phong của trận bão lớn nhất 20 năm qua gây ra cho người dân Quảng Ngãi.
Ở vùng rốn lũ huyện Nghĩa Hành, anh Nguyễn Đức Tiên (thôn Tân Phú, xã Hành Tín Tây) đã nếm đủ sự khắc nghiệt của thiên tai. Thế nhưng, cuồng phong Molave (cơn bão số 9) mới là nỗi khiếp đảm nhất. Bởi sau bão, căn nhà nhỏ của 4 người chỉ còn là đống gạch vụn, như vừa hứng chịu trận bom.
Ngôi nhà, dù to hay nhỏ cũng là tổ ấm của mỗi người. Cơn bão đi qua, tổ ấm của gia đình anh Tiên không còn. Cả gia đình nháo nhác như bầy chim vỡ tổ. Viễn cảnh về những ngày sắp tới khiến đôi mắt người đàn ông vằn đỏ, chắt ra từng giọt nước mắt.
Đó là một đêm kinh hoàng, anh Tiên hồi tưởng. Những cơn gió khủng khiếp của siêu bão giật tung mọi thứ. Gió ầm ào, cuồng nộ suốt 4 giờ liền cuốn phăng mái nhà anh. Ở nơi tránh bão, lòng người như lửa đốt. Nỗi lo toan hiện hữu qua từng cơn gió giật. Nhà không còn, ngày mai sẽ ở đâu?
Bão dứt, cả xóm làng tan hoang. Gió vẫn còn giật mạnh, anh Tiên dặn vợ và 2 con tiếp tục ở lại nơi trú bão rồi băng băng về nhà. Nhưng chồng cất bước đi thì vợ cũng chạy theo. Dừng chân trước cổng nhà mà lòng anh như vỡ vụn theo những mảnh vỡ của gạch ngói. Ngôi nhà nhỏ đã bị san phẳng.
Đứng bất động dưới mưa, anh Tiên chỉ sực tỉnh khi vợ lao đến gào thét. Không kìm được xót xa, người phụ nữ lao vào giữa nơi từng là căn nhà. Những mảnh ngói vỡ cắt bàn chân chị tóe máu.
Nhà sập, vợ chồng và 2 con phải xin ở nhờ nhà hàng xóm. Bốn ngày sau cơn bão, anh Tiên bắt đầu dọn dẹp, gói ghém những gì còn sử dụng được trong đống đổ vỡ.
Đâu còn gì nữa, coi như mất hết, mất nhà là mất hết – anh Tiên thẫn thờ. Trong câu chuyện, người đàn ông cố nén lòng mình để không bật khóc. Thế nhưng, trong đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt cứ thế chảy dài.
“Hai vợ chồng đi lột vỏ keo thuê, ngày có việc ngày không. Thu nhập khoảng 300 ngàn đồng chỉ đủ lo cho hai đứa nhỏ. Nhà sập rồi, ngày mai biết về đâu?”, anh tự hỏi chính mình.
Trong rất nhiều cảnh đời chênh vênh sau cơn giông bão, tôi chọn kể câu chuyện về anh Tiên. Bởi những gì anh trải qua là “mẫu số chung” của hàng ngàn người dân Quảng Ngãi sau cơn bão kinh hoàng.
Nguồn: Dân Trí
Không có nhận xét nào